Cà phê cùng Tony (Tập 1: Hất mặt lên trời)

"Cà phê cùng Tony" là sự tập hợp các bài viết trên trang mạng xã hội FaceBook của tác giả Tony Buổi Sáng (TnBS) về những bài học, câu chuyện anh đã trải nghiệm trong cuộc sống. Đó có thể là cách anh chia sẻ với các bạn trẻ về những chuyện to tát như khởi nghiệp, đạo đức kinh doanh, học tập đến những việc nhỏ nhặt như ăn mặc, giao tiếp, vệ sinh cơ thể sao cho văn minh, lịch sự. Hay chỉ đơn giản thuật lại những trải nghiệm thực tế của anh trong quá trình sống, kinh doanh ở trong và ngoài nước.
Xuyên suốt cuốn sách, các câu chuyện được kể với giọng điệu trào phúng, hài hước lại được thể hiện bằng ngôn ngữ “cư dân mạng” tạo sự gần gũi để các bạn trẻ có thể dễ dàng tiếp nhận. Mặc dù tác giả luôn khẳng định những thông tin, chi tiết trong câu chuyện là hư cấu và thậm xưng nhưng điều đó không có nghĩa làm cuốn sách bớt đi sự thú vị.
Chia sẻ về sự ra đời của cuốn sách, tác giả tâm niệm không muốn những điều anh tâm đắc và đúc kết chỉ dừng lại ở mạng xã hội. Anh hi vọng những câu chuyện của mình thông qua “Cà phê cùng Tony” có thể thổi nguồn cảm hứng tới những độc giả không có điều kiện sử dụng internet, đồng thời khuyến khích văn hóa đọc ở các bạn trẻ trong thời đại mà văn hóa nghe nhìn đang dần chiếm ưu thế.
Đơn giản và không cầu kì, đọc “Cà phê cùng Tony”, độc giả sẽ cảm thấy như đang khám phá câu chuyện của chính mình qua cách kể của một người khác. Đọc “Cà phê cùng Tony”, độc giả không thể cười lớn như khi đọc những mẩu chuyện cười, họ chỉ có thể tủm tỉm với những triết lí dí dỏm mà TnBS mang đến.
 

Tập 1: HẤT MẶT LÊN TRỜI

Sau khi tốt nghiệp, Tony có đi mần một thời gian ở công ty của Nhật Bản. Một hôm, công ty nó tái cơ cấu. Các tập đoàn đa quốc gia lâu lâu nó re-structure một cái, dẹp bỏ một vài vị trí. Thế là nó đền cho mấy tháng lương rồi cho ...lên đường. Nhớ bữa làm việc cuối, cầm cục tiền lớn nên vui lắm bèn đi mua cái tủ lạnh. Ước mơ thời sinh viên là được ngủ trong phòng ngủ có cái tủ lạnh để bỏ trái cây, bia bọt vào uống cho mát. Nhiêu tiền còn lại thì để dành đi chơi từ Bắc chí Nam, động Phong Nha, Hội An, Mỹ Sơn, Lăng Cô...gì cũng đi cho hết. Đúng 1 tháng sau thì sạch túi, cái nằm suy nghĩ giờ phải làm sao để kiếm tiền đây??? 

Bèn nhớ đến nghề viết báo từ lúc còn là sinh viên, ngày nào cũng viết 4-5 chục bài đủ mọi đề tài, liên hệ các anh trong ban biên tập để gửi lại. Bài được đăng đều đặn, tháng cũng được đôi ba triệu. Nhưng sống chật vật quá, làm freelance như phiên dịch, dạy học...không có thu nhập ổn định.

Gửi hồ sơ xin việc thì như rải truyền đơn, công ty nào thấy bảng điểm đẹp ngất ngây, bằng loại giỏi nên mời đi phỏng vấn ngay. Nhưng phỏng vấn xong lại từ chối, nói mày lanh quá sợ làm không bền. Hoặc đẹp trai quá đồng nghiệp sẽ ganh tỵ, nên...đẹp và giỏi lại là rảo cản lớn để xin việc thành công.

Mất cả năm thất nghiệp, bà già dưới quê gọi lên nói con cứ lông bông hoài vậy? Tìm việc làm đi! Cái buồn dễ sợ. Đâu bao giờ nghĩ mình như vầy mà thất nghiệp đâu. Xin miết mà không thành công đâm ra mất tự tin. Cái một bữa đi xem bói, chị coi bói tên Nguyệt ở Bùi Viện nói số em nó vậy, em xin việc không được vì số em làm chủ. Mình về mở cờ trong bụng nhưng cũng chả tin bói toàn bao giờ.

Rồi một lần đi Cambodia làm phiên dịch cho một công ty xây dựng xây con đường nối thủ đô Phnompenh đến cửa khẩu Poipet, thấy lúa bên đó sao xấu quá. Mới nhận ra bên mình do dùng phân bón nên mới tốt tươi vậy, bèn về nước mở hãng phân Phượng Tím, ban đầu không có vốn thì chọn giải pháp làm trung gian, làm cò kiếm tiền chứ biết làm thế nào, mình có ai giúp đỡ về tinh thần hay tiền bạc gì đâu?

Nói là quyết tâm làm, ngày mở hãng, chạy qua mấy người bạn thân mượn tiền để mua sắm thiết bị ban đầu. Bạn bè ngày thường nghe Tony nói chuyện vui thì thích lắm, cười ha hả nhưng đến lúc cần tiền mượn thì thôi lí do đủ cả để từ chối. 

Nhiều bạn nói chơi thì chơi nhưng đừng mượn tiền vì tui đầu tư mua đất hết rồi; một cô cũng giàu có lắm nhưng sợ mất, giả bộ nói chồng không đồng ý, cuối cùng chỉ có cô Song Hòa cho mượn 3 triệu và cô Troang xù kêu chạy qua cư xá Đô Thành lấy 2 triệu đi. Cầm 5 triệu trên tay nhìn hai cô bạn cũ mà rớt nước mắt, lúc khó khăn mới biết lòng người. Hồi xưa ông cậu Tony có nói, muốn đánh giá một con người dễ ẹc, đụng đến vấn đề tiền bạc thì bản chất con người thế nào sẽ lòi ra thế ấy. 

Tony vẫn theo dõi hai cô bạn ấy, 1 cô bây giờ sang Myanmar làm trùm bên đó về truyền thông, cô còn lại mở hệ thống cửa hàng thời trang lừng lẫy. Người tốt thì bao giờ cũng được trời thương, người cho đi thì sẽ nhận lại được hơn gấp vạn lần.

Cầm tiền trên tay Tony chạy thẳng ra Metro mua cái in fax copy scan 4 trong 1 rồi đi tìm nguồn hàng. Tới công ty phân bón nào cũng tươi cười anh của em, chụy của em..ai ai cũng say mê. Nói Tony ơi em dễ thương quá à, Tony nói thấy tui dễ thương thì cho tui trả thiếu đi. Họ đồng ý liền, nói em lấy hàng về bán đi, mấy tháng sau trả lại tiền cũng được, toàn để giá vốn. Cái mình bắt đầu lên kế hoạch bán hàng.

Khổ nỗi, khách toàn ở tı̉nh hoăc̣ xa chứ nôị thành ai xài phân bón thuốc trừ sâu. Mà tiền đâu đi xuống đó tiếp thi,̣ bèn choṇ ngoaị thành Sài Gòn và mấy tı̉nh lân câṇ tiếp thi ̣trước. Cứ ban ngày đi bán hàng, tối về làm giấy tờ hơp̣ đồng đến khuya. Cứ sáng sáng, Tony uống 1 ly cà phê to khủng khiếp để tı̉nh ngủ, rồi phóng chiếc Wave Alpha đỏ, treo lủng lẳng bic̣h mâũ và mấy tờ rơi, phóng xuống các huyêṇ Bı̀nh Chánh, Hóc Môn, Nhà Bè hay Bı̀nh Dương, Đồng Nai để chào hàng.

Thường thı̀ heṇ mấy đaị lý cùng 1 tuyến đường cho nó tiêṇ , trưa thı̀ taṭ vô ăn cơm ở quán lề đường. Những buổi trưa nắng nóng, buị miṭ mùng, Tony đen thui đen thı́t, dáng cao gầy vâñ phóng xe vun vút. Lúc đó ước mơ có đươc̣ chiếc xe 4 bánh, dù là xe tải cuñg đươc̣ .

Cứ nhı̀n theo chiếc xe hơi chaỵ qua mà thèm, mà nhớ đến khi xưa mı̀nh là nhân viên tâp̣ đoàn thương maị hàng đầu của Nhâṭ, 1 bước lên xe hơi taxi, đi đâu cuñg sang trọng quý phái…giờ như ông xe ôm, thı̉nh thoảng cũng tủi thân. Nhưng kê,̣ miễn có tiền là đươc̣ , mı̀nh lao động bằng sức lưc̣ và trı́ tuê ̣của mı̀nh mà, chứ có lấy của ai.

Bất chấp cái nắng nhiêṭ đới chói chang như đổ lửa, bất chấp những buổi trưa 36-37 đô ̣và buị bay miṭ mùng, gương măṭ anh ấy vẫn cứ thanh tú. Và vâñ kiêu sa hất măṭ lên trời như cái thời sinh viên đi xe đap̣ . Hồi đó, tuị cùng lớp nói sao mày ở tı̉nh lên, nhà nghèo thấy me,̣ đen thui ốm nhách xấu bà cố, xe đap̣ thı̀ cái bàn đap̣ rớt mất, chı̉ còn 2 cái thanh sắt láng bóng nhoṭ hoắt, mà cứ vừa đi vừa hất măṭ lên trời. Tuị tao đi ‘Đờ Rim’ hay 86 “kim vàng gioṭ lê”̣ mà con chưa dám nữa là. Hẻm biết vı̀ sao từ nhỏ xı́u, Tony tự mı̀nh cho là tài giỏi hơn người nên tự tin hơi over 1 chút. Mỗi lần đi thi mà rớt héng, là nói chắc ban giám khảo hẻm đủ trı̀nh đô.̣ Hay thầy cô nào daỵ gı̀ mới, cuñg nghi ngờ, về phải lâṭ sách coi laị. Giấy khen học sinh giỏi là vứt mất, vì mı̀nh là hạc sinh xuất sắc chứ đâu phải học sinh giỏi mà khen giỏi. Nên tự gây áp lưc̣ , nói sau này phải giàu, giỏi và đep̣ mới hơp̣ thức hóa đươc̣ cái viêc̣ chảnh đấy. Nên sau này phải đi xe ô tô, vı̀ ngồi trong xe, có hất cái măṭ lên trời thı̀ không bi ̣ăn nắng da đen thui đen thı́t. Ở VN, da trắng thı̀ mới sang trọng...

(CÒN TIẾP) 

 

Đánh giá bài này
(3 bình chọn)
Đã xem 4146 lần
PHÒNG TCHC

Chào mừng quý vị đã ghé thăm website của chúng tôi. Mọi thắc mắc và phản ánh xin vui lòng liên hệ với bộ phận Quản trị - Phòng Kinh tế tổng hợp (Email: info@mascopex.com)

English Vietnam

PHÒNG KINH DOANH

     
 Tel / Whatsapp:
      +84 905 468 706 (Ms LOAN)

DỊCH VỤ VÉ MÁY BAY

     
Tel: 098 998 9992  (Ms Hằng)

     
Tel: 0901 307 308 (Ms Thanh)

VIDEO CLIP

THÀNH TÍCH

 

 

        

MASCOPEX

" MASCOPEX phấn đấu trở thành Công ty Uy tín – Tin cậy – Chất lượng hàng đầu trong lĩnh vực xuất nhập khẩu mặt hàng nông sản "

Default Theme
Layout Direction
Body
Background Color [r]
Text color [r]
Top
Top Background Image
Background Color [r]
Text color [r]
Bottom
Bottom Background Image
Background Color [r]
Text color [r]